Nghe vậy tôi tức muốn điên lên. Nàng chỉ biết, Trường, cả thảy ba lần làm lồn nàng ngập ứ nước, cho đến gần bảy giờ, cả hai,nước lồn trần truồng, ôm nhau ngủ như chết cho đến trưa…
Cơm nước xong, hai người lại lên phòng bú, đụ như vợ chồng tuần trăng mật, cho đến xế chiều, thì về lại Phụng Hiệp. Hai bóng người đi qua chỗ cuối sân, nhờ ánh đèn vàng nhạt ở chái hiên, Loan nhận rõ đó là cô giáo Ngọc, và người kia là một cậu bé! Ngọc đã tắt đèn pin, nhưng nhờ ánh đèn vàng mà Loan vẫn thấy rõ Ngọc ôm cậu bé thật sát, nói cái gì với nhau bé quá không nghe rõ… rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi.
Loan không tin mắt mình, tưởng là nhìn lầm ai. Hồn ra khỏi xác, bay vút tận mây xanh.